Người đi lá rụng phủ con đường
Bỏ mặc đông tàn mãi nhớ thương
Gió lạnh thâm trầm xua ngõ nhỏ
Đèn khuya thổn thức luỵ canh trường
Cam lòng cách trở bờ mi đẫm
Trỗi thuở chia lìa ngấn lệ dương
Dẫu vậy tình xưa ngàn dấu hỏi
Thì nay chợt vỡ phúc duyên thường.